“Trèo lên đỉnh cao không phải là để thế giới có thể thấy mình, mà là để mình có thể thấy được thế giới.”
“Leo núi không phải để cắm cờ, mà là để thách thức giới hạn bản thân và tận hưởng bầu không khí.” – Chứa Chan ngày 15/16.11.2019, một kỷ niệm khắc sâu vào tâm trí của đồng đội Saigon Uniform chúng mình.
Nhật ký hành trình chinh phục đỉnh núi Chứa Chan
15.11.2019 – Chinh phục đỉnh núi cao thứ hai Đông Nam Bộ
Có mặt vào lúc 8h sáng ngay góc đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, Bình Thạnh. Sau khi phân chia xe, công việc, lương thực cũng như nước uống dự trữ, đúng 10h chúng mình sẵn sàng xuất phát. Đoàn chúng mình gồm 14 thành viên, 7 con “ngựa sắt” cứ thế mà hướng về đoạn QL1, sau đó rẽ QL51 thẳng về địa phận huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai.
Ròng rã suốt 3 tiếng đồng hồ, chạy xuyên nắng gió gần 100km, cuối cùng Saigon Uniform chúng mình đã đến chân núi… Mọi người lúc này cũng đã thấm mệt vì thời tiết trong khoảng 10h đến 13h trưa nắng khá gắt.
SaigonUniform hân hạnh tài trợ tô mì này
Chúng mình nghỉ ngơi, chuẩn bị lại các đồ dùng cần thiết, khoảng 14h team chúng mình bắt đầu hành trình chinh phục đỉnh núi Chứa Chan. Cả team hào hứng khởi động, cũng như động viên nhau chắc chắn phải “lên đỉnh” trước 17h.
Ta cứ đi cùng nhau
Chúng mình leo lên bằng đường cột điện, cột đầu tiên được đánh số 20 và cột cuối cùng là 145. “Vạn sự khởi đầu nan” mà gian nan thì bắt đầu… hơi nản – Đoạn đường bắt đầu khá dốc, nhiều đá và không có cây nên dễ làm một số thành viên trong team nản lòng.
Đường đi khó nhưng không thể làm khó biệt đội Saigonuniform
14 con người, 14 bóng lưng trải dài khắp lối đi, men theo con đường mòn, băng qua những đám cỏ lau cao bằng người, những bụi nứa hoang sơ cũng là lúc chúng mình đi được nửa quãng đường. Cả team có phần mệt mỏi nhưng vẫn nói cười vui vẻ, pha trò cùng động viên nhau quên đi sự mệt mỏi của chặng đường dài.
Sau 3 tiếng cuối cùng team Saigon Uniform chúng mình cũng đã đặt chân đến đỉnh. Lưng áo ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại túa ra cổ áo, ướt cả tóc, nhưng nhiệt độ trên đỉnh núi khi chiều tàn lạnh dần đi làm mình sảng khoái.
“Lên đỉnh”
Không reo hò, không mừng ra mặt khi đến đỉnh vì đã quá mệt, nhưng chắc hẳn trong lòng mỗi người đều phất phới niềm tự hào chinh phục. Cuối cùng, chúng mình đã cùng nhau “lên đỉnh” thành công.
Trời xanh mây trắng, em say nắng hay là …say anh”
Từ vị trí cả team đứng, phóng tầm nhìn xa ra những ngọn đồi, cánh đồng, con đường ngoài kia mới thấy được bản thân đã vượt qua được cái giới hạn lúc đầu tưởng chừng như rất khó khăn. Mới thấy bao nhiêu công sức suốt 6 tiếng ròng rã của cả team được đền đáp một cách xứng đáng.
Thú vui tao nhã
Chập choạng tối, team Saigon Uniform chúng mình bắt tay hạ lều đốt lửa cắm trại. Người thì dựng lều, người kiếm củi, nhóm lửa. Đêm đến, trời tối dần và sương xuống, vây kín cả bốn bề không gian, xung quanh là bóng đêm dày đặc đến mức ánh sáng đèn pin cũng không thể xuyên thủng. Lửa đã được đốt lên sưởi ấm, mỗi người một li mì nóng hổi xì xụp.
Thương hiệu đồng hành
Khởi động cho tiệc BBQ giữa chốn rừng sâu linh thiêng, bù đắp sự mệt mỏi cho một ngày dài.
Có thực mới vực được đạo
Gà nướng và thịt ba chỉ lần lượt được cho lên bếp lửa than hồng, cơm lam đã chín thơm lừng trong từng ống nứa. Chúng mình cứ vậy, mỗi người một áo ấm, ngồi cạnh nhau ấm cúng bên đống lửa, hít thở không khí trong lành của đêm núi rừng.
Khéo tay hay làm
Có lửa ấm, có đồng đội, chia nhau ly rượu, thức ăn. Cùng trò chuyện, cùng tâm sự về cuộc đời, cùng truyền hơi ấm, nụ cười qua từng câu nói, trò chơi, cứ thế tiếng nói cười rôm rả vang vọng xé tan màn đêm, cho đến khi lửa tàn…
“Nhân vật chính” của bữa tiệc
Sáng thức dậy trong cái lạnh của núi rừng, uống một tách cà phê nóng ngắm bình minh, đợi nắng xiên ngang và bắt đầu xuống núi.
Team chúng mình xuống bằng đường Chùa, đi bằng đường bậc thang, tuy có một số đoạn hơi dốc và trơn nhưng đa phần là dễ đi nếu chuẩn bị cho mình một cây gậy.
“Anh xinh anh đứng một mình cũng xinh”
Đường đi xuống không quá gian nan như khi leo núi nhưng cũng đủ khiến chân chúng mình hơi chùn bước vì sự mệt mỏi của ngày hôm qua vẫn còn.
Ý chí vững vàng vượt ngàn con dốc
Trên đường có rất nhiều hàng quán, bày bán đủ các loại đặc sản. Nhiều nhất có lẽ là món chuối ngào đường và bánh xèo, team chúng mình dừng ăn trưa ở quán bánh xèo rau rừng dọc đường.
Sau gần 2 tiếng thì cuối cùng team chúng mình cũng đã xuống núi, lên xe và kết thúc chuyến đi bằng việc lên kế hoạch cho một chuyến đi khác
Trở về sau những ngày “đưa nhau đi trốn”
Mỗi chuyến đi là một lần trải nghiệm được mở mang đầu óc tận mắt thấy những gì mình chỉ được thấy qua hình ảnh, qua sách báo nhưng chưa từng được trải qua.
Khi đi cùng nhau, team Saigon Uniform chúng mình không chỉ là đồng nghiệp mà đã trở thành những người bạn đồng hành, đồng điệu cùng những câu chuyện thú vị đầy kỉ niệm.